Có một người đề nghị tăng thơ
Thơ viết khó,Tặng cho người càng khó
Vừa mới đến,bao điều chưa rõ
Rõ nơi ta,và rõ riêng người.
Khoảng cách xa,quen thuộc nụ cười
Bởi bóng dáng cách một trời một vực
Từ sâu thẳm bắc tâm hồn thổn thức
Xao động từ chiếc lá, chồi non.
Quen thuộc rồi gọi chú xưng con
Hơi thở ấm,bàn tay nồng ấm
Rồi vẫn đến,việc hàng ngày lạ lẫm
Cách nhìn xa,xa tít tắp chân trời.
Ngỡ ngàn sao,phía ấy kiệm lời,
Không đếm được,cả một màu trắng rỡ
Gởi đến hết,mùa xuân đang nợ
Cho một người,mới đến thân quen!
Đâu có gì, ngọn lữa vừa nhen
Cháy,đốt cháy,cánh đồng xưa cũ rích
Những trang sách,một màu cô tịch
Xa bay xa, hình bóng cuối trời.
Cũng đúng thôi,người ấy kiệm lời
Trong ánh mắt,trăm ngàn lời muốn nói
Rồi bất chợt bao nhiêu câu hỏi
Ngày mai, người ấy, về đâu?
Thấm nỗi lòng, chiều rộng,chiều sâu
Neo sao được cánh diều,căn gió
Thời gian đến,chắc rồi sẻ rõ
Người mới quen,thơ viết tặng người.
Ngày 17/03/2015.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét