Chuyên mục

Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016

Con Cò.

Nông thôn giờ đã không còn
Phố phường chưa đến Cò con ngỡ ngàn
Ngày xưa quanh quẫn xóm làng
Bây giờ phường,xã ngổn ngang bao điều.

Ruộng đồng nay chẳng còn đâu
Rất lâu không thấy con Trâu nhờ Cò
Trên lưng bắt muỗi bắt mò
Thôn quê quấn quít Trâu-Cò thân thương.

Cò lo đám giỗ cho cha
Cò đi bắt tép phải qua mấy đồng
Suốt ngày Cò lại về không
Đồng xưa nay đã tổ Đông,tổ Đoài.

Đầm xưa trâu lội lút lưng
Đàn Cò bay đến vừa mừng vừa vui
Đầm nay đất đỗ cát bồi
Nhà xây lỗ chỗ Cò thôi ghé về.

Con Cò.

Lão Cò  không có  con trai
Chiều nào lão cũng lai rai một mình
Ai hỏi lão chỉ làm thinh
Mai kia nhắm mắt nặng tình vợ con.

Cò con quấn quít mẹ cha
Đi đâu cũng nhớ về nhà ăn cơm
Tối về nằm tạm ổ rơm
Mai kia để lại tiếng thơm nhà Cò.

Cò đi du lịch bên Anh
Bao nhiêu tiền bạc biến thành khói mây
Đi cho biết đó biết đây
Quẫn quanh đồng ruộng suốt ngày khó khôn.

Nhà Cò nuôi một mớ gà
Nuôi ba con chó giữ nhà trước sau
Vợ Cò chẳng dám đi đâu
Đi đâu không dám ngồi lâu lo về.

Ngôi nhà xưa.

Có dịp bạn về thăm quê tôi
Nhà xưa còn lại đúng một ngôi
Sân xưa mở rộng gần hai mét
Tường đã xây xong bốn phía rồi.
Ông bà chú bác nay còn ít
Bạn hữu ra đi hết mấy người
Mỗi năm đôi bận may còn gặp
Làng xóm Quê Hương đến cuối đời!


                Quê Hiệp,Ngày 27/7/2016.

Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2016

Con Cò

Con Cò quê ở Bình Giang
Cò lên thành phố lang thang mấy ngày
Ở quê làm lụng luôn tay
Cò lên thành phố nhậu ngày nhậu đêm.

Cò bay một quãng đường xa
Cà Mau,Hà Nội,Sơn La,Hòa Bình
Cò đi công tác một mình
Đến đâu cũng thấy nặng tình Quê hương.

Cò về thăm lại quê cha
Tiện tay lợp lại mái nhà bị hư
Quê Cò cơn bão tháng Tư
Quét qua nên mới lắc lư khổ nghèo.

Lão Cò tuổi cũng lớn rồi
Đêm đêm lão thấy khắp người bị đau
Thường ngày qua bữa cháo rau
Đời nay lẫn lộn vàng thau lão buồng.

Lão Cò làm được Thương Binh
Ở quê lão sống một mình "cô đơn"
Vợ con lão "chết sạch trơn"
Lão Cò cũng chẳng giận hờn chi ai.

Vay-Trả.

Nợ quá khứ không vay  phải trả
Nợ tương lai không trả không vay
Người lữ khách cuối đường thong thả
Buông dây cương hạt bụi lửng lơ bay.

Gió run rủi trên quãng đường xa vắn
Một người đi lầm lủi bước bâng quơ
Mắt nhìn thẳng lưng ngực trần dáng thẳng
Tự ngàn xưa vẫn vậy đến bây giờ.