Chuyên mục

Thứ Năm, 25 tháng 6, 2015

Ca Dao.

Được bên em chỉ một lần
Cho ngây ngất đến muôn phần ngất ngây.

Xa xôi chi đó mà hờn
Nhạc hay đâu sợ tiếng đờn lạc cung.

Bạn lưu lạc tận xứ người
Quê cha đất Tổ một đời ngóng trông.

Đường dài ngựa mỏi chân phi
Nhắn người quân tử chớ đi đường vòng.

Người về chiếc bóng lẻ đôi
Ngàn mây che khuất mặt trời thương ai.

Gió đưa mây đến cuối trời
Mây đưa đẩy gió ngỏ lời thương ai.

Người nằm chiếc võng cong cong
Người đi biền biệt ngóng trông một người.

Ai đi về cuối chân trời
Đêm khuya đơn chiếc một người ngồi trông.

Nhờ ai vá áo cho ai
Mỗi đường kim chỉ một hai tâm tình.


Thứ Tư, 24 tháng 6, 2015

Phải chăng người họ Sở?

Rồi một ngày người ấy sẽ quên ta
Ai dạo bước trên con đường vắng lặng
Đầu không nón dưới khung trời đầy nắng
Mang trong mình thăm thẳm cách ngăn sông.

Có một người cuối hạ buổi đò đông
Chân bước nhẹ lòng tái tê nhung nhớ
Ừ thôi vậy phải chăng người họ Sở
Gót quay lui không nói chỉ đôi lời.

Vực thêm sâu ngăn cách giữa hai người
Người trông ngóng, nơi một người quay mặt
Để giây phút lòng ai đau quặn thắt
Gửi lời thương đâu đến phía trời xa.

Rồi một ngày người ấy chắc quên ta
Ta lặng lẽ bước theo mình chiếc bóng
Lòng nung nấu một nỗi niềm cháy bỏng
Khắc thêm sâu kỷ niệm cả một thời.

Bước chân xa người quá kiệm lời
Ai trông đợi một đôi lời giải thích
Ngồi lặng lẽ giữa đêm khuya cô tịch
Ngôi sao xa vắng lặng cuối trời xa.

Thôi chắc rồi người ấy đã quên ta...

Ngày 24/6/2015.

Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015

Hoa sữa-có người quên

Có một mùa hoa sữa nữa trôi qua
Dòng sông nhớ chưa bao giờ cạn nước
Ai quên mất những lời hẹn ước
Để riêng ai sớm tối một đi về.

Có một mùa hoa sữa nữa đê mê
Hương ngào ngạt tỏa bên đường xa vắng
Người lữ khách đứng trông ai thầm lặng
Hoa cứ rơi, rơi mãi đến vô tình.

Có một mùa hoa sữa lá chênh vênh
Cơn bão lớn thổi hoa bay lá rụng
Người lữ khách đứng bên đường lúng túng
Gió mưa bay, người ấy ở phương nào.

Rồi một ngày cây hoa sữa vươn cao
Như chứng kiến mối tình ai đằm thắm
Người lữ khách đứng nhìn nơi xa thẳm
Dáng ai đi buồn bã cuối con đường.

Đến một ngày cây hoa sữa thương thương
Hương cứ nở mang theo nhiều kỷ niệm
Người lữ khách suốt đêm dài tìm kiếm
Bàn tay ai chai sạm vuốt ve đời.

Để một ngày hoa sữa cứ rơi rơi
Hương không tỏa, tình ai như chợt tắt...

Ngày 23/6/2015.

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015

Tro tàn cố Quốc.

Nhọc nhằn mỗi bước chân qua
Tha phương cầu thực,quê nhà ai lo
Lời ăn tiếng nói đắn đo
Miến ăn đâu dể,đói no quê người
Mai kia chín suối ngậm cười
Tro tàn cố Quốc một nơi tìm về.

Nhọc nhằn hai tiếng:ly quê
Mỗi năm mấy lược ngóng về quê cha
Tin nhà luống những xót xa
Bao tin bão lụt gửi ra bên ngoài
Ở đâu cuối đất cùng trời
Thương quê,thương Nước,thương người thân yêu.

Nhọc nhằn là biết bao nhiêu
Xa quê ai chẳng nghỉ nhiều đến Quê!

Ngày 22/6/2015.

Cao Dao-Vợ rên.

Thôi đừng rên nữa vợ ơi
Vợ mà rên quá tìm nơi chồng chuồn.

Vợ rên từ sáng đến chiều
Nhưng trong lòng vợ rất yêu gia đình.

Chồng đi ăn nhậu một mình
Ở nhà mình vợ thiệt tình rất lo.

Chồng đi ăn nhậu liêng miên
Ở nhà mình vợ không điên củng khùng.

Chồng đi trăm nẻo đường xa
Để riêng phần vợ ở nhà thêm lo.

Vợ chông vai ấp má kề
Đi đâu rồi củng nhớ về vợ yêu.

Vợ ai tập tễnh có bồ
Chỉ riêng vợ Bậu hiền khô ở nhà.

Chồng ai bên xóm có bồ
Để cho vợ Bậu,chửi :đồ bỏ đi.

Quê hương-Nỗi nhớ.

Cứ mỗi lần xa cách
Thấy quê hương càng gần
Dẫu muôn ngàn thử thách
Luôn hướng về người thân.

Bạn ở nơi đất khách
Còn bao điều khó khăn
Muốn giữ mình trong sạch
Vượt qua bao nhọc nhằn.

Nổi nhớ thường có cánh
Quê hương về trong mơ
Cho lòng ai kiêu hãnh
Niềm vui đến bất ngờ.

Ai đến nơi chưa đến
Ai về chốn cần về
Một tấm lòng thương mến
Một tấm lòng vì Quê!

Ngày 22/6/2015.

Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

Cao dao

Hai ngày nghỉ trôi qua mau
Người yêu không gặp ruột đau mấy lần.

Người yêu gặp chẳng muốn chào
Đầu mày cuối mắt chỗ nào củng thương.

Đi ngang qua ngỏ người yêu
Trông vào thấy cảnh khổ nghèo mà thương.

Nhà ai cửa đóng then cài
Có con chó giữ thấy người củng lơ.

Có con chó giữ ngoài hiên
Người yêu qua lại ngó nghiên mấy lần.

Chẳng thà không gặp thì thôi
Chứ đã gặp rồi chẳng nói được chi.



Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2015

Bạn cũ đến thăm.

Sáng nay bạn đến thăm ta
Bao nhiêu là chuyện tuông ra dập dồn
Hai mươi năm mấy tiếng đồn?
Mái đầu nay đã pha sương nữa rồi
Làn da thấp thoáng đồi mồi
Nhìn hai con mắt thấy lồi nhiều hơn
Đâu còn trong trẻo tiếng đờn
Củng không so thiệt tính hơn nữa rồi.

Lặng yên dáng bạn nghiên ngồi
Hồi lâu chỉ nói đôi lời phân bua
Ở đời nhiều chuyện hơn thua
Phủ lên đời bạn bốn mùa lưới vây
Công danh bỗng lộc có đầy
Chỉ riêng hạnh phúc như dây đờn chùng.
Nắng soi nét mặt lạnh lùng
Ẩn trong khóe mắt tận cùng nỗi đau.
Ngày 20/6/2015.

Ca dao tuổi già.

Chuyển trời viêm họng nên ho
Suốt đêm không ngủ nằm co một mình.

Có đau mới thấm nỗi buồn
Đừng tin lời hứa con buôn thật thà.

Nghỉ mình nay tuổi củng già
Năm năm lên chức gọi bà xưng ông.

Ốm đau việc chẳng đặng đừng
Tuổi già bệnh tật ai dừng được đâu.

Nào ai tránh được tuổi già
Thời gian cứ vận vào ta từng ngày.

Mỗi ngày tuổi cứ nhiều lên
Bao nhiêu bệnh tật không tên kéo về.

Tuổi xuân nhanh chóng trôi qua
Ngoái đầu nhìn lại cái già đến sau.

Tuổi già bệnh tật ốm đau
Thương nhau chăm sóc lấy nhau trọn đời.

Chớ khoe mình khỏe mình ngon
Ốm đau quặc quẹo nhờ con họ cười.

Thứ Tư, 17 tháng 6, 2015

Ca Dao

Vợ về quê ngoại sáng nay
Ở nhà mình bậu cả ngày buồn thiu.

Cần Thơ anh đến mấy lần
Nước trong gạo trắng giữ chân anh rồi.

Ai về nhắn với Cần Thơ
Phương xa có kẻ ngóng chờ người thương.

Cần Thơ nay đã có cầu
Qua sông lữ khách còn đâu lụy đò.






Người ấy-Cần Thơ.

Người ấy đâu rồi có mở "Vừng ơi"
Hay quên mất điều khi chiều ta dặn
Con gái Cần Thơ tóc dài da trắng
Để ai qua lòng trĩu nặng thương thầm!

Con gái miền sông nước tuổi đang Xuân
Dáng vương thẳng tựa cây bần cây đước
Ánh mắt ấy không nơi nào có được
Ẩn bao điều muốn nói,nói cùng ai?

Ta ước gì về lại tuổi ba hai
Để nắng gió Miền Tây da sạm
Thiếu dũng khí còn đâu can đảm
Để bơi xuồng xuôi ngược khắp Miền Tây.

Đã một thời ta Lang bạc đó-đây
Lòng luôn hướng về bao miền đất lạ
Thời gian trôi,mang theo hết cả
Để bây giờ nhìn lại thấy bâng khuâng.

Chẳng bao giờ vĩnh viễn có mùa xuân
Để người ấy một đôi lần lưu luyến
Mở "Vừng ơi" đêm, ngày luôn hiện
Ở phương xa người ấy vui nhiều!

20h ngày 17/6/2015.

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Tặng Anh Định ngày về quê.

Chiều nay bạn mời đi nhậu
Ngại ngùng không muốn nhấc chân
Phải đâu đất lành chim đậu
Bước đi mỗi bước ngại ngần.

Vẫn biết đường xa khuất lối
Nẻo về ai đưa bước cho
Thủy chung lòng ai không đổi
Sông sâu ai có lụy đò.

Mỗi bước đường xa khắc khoải
Trông hoài chuông điện thoại reo
Mai mốt có người chợt hỏi
Ai về ai ngóng trông theo.

Người ở phương trời xa lắc
Vì quê mỗi năm đôi lần
Đêm đêm trông vời phương Bắc
Quê nhà còn mấy người thân.

Nắng tắt đỗ dài chiếc bóng
Ai về dáng đi liêu xiêu
Đêm xuống mặt đường tỏa nóng
Nhắc thầm phía ấy người yêu.

Đất khách quê người gắn bó
Vì ai sau trước một lòng
Nơi ấy đèn khuya mờ tỏ
Hết lòng gạn đục khơi trong!

Ngày 15/6/2015.

Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2015

Viết cho Mười Ngọc Hồi- Công Tum.

Ấu thơ em quên hết rồi
Trung niên Gặp lại ta ngồi bên nhau
Chiến tranh muôn vạn khổ đau
Mồ côi ta sống bên nhau nhọc nhằn
Tháng ngày thiếu mặc,thiếu ăn
Cuộc đời vùi dập nhược bằng không tha.

Bốn mươi năm đã trôi qua
Bây giờ gặp lại nên bà nên ông
Đường đời đâu chỉ màu hồng
Chắc chiu tay bế tay bồng như ai?
Quê người đầy rẫy chông gai
Mong em sớm tối là người chỉn chu.
Em nên thêm bạn bớt thù
Mai kia về cuối mùa thu an lòng.

Chớ đa mang,chớ đèo bòng
Để đời chung thủy đục trong với đời
Thương em anh dặn mấy lời
Em nên mãi mãi là người thủy chung!

Ngày 13/6/2015.



Ca Dao Vợ-Bồ.

Ai về nhắn với Công Tum
Một Ghè cho vợ,một Chum cho Bồ.

Gọi Bồ là để vui thôi
Dể chi bằng vợ sống đời bên nhau.

Bồ là cơn gió thoảng qua
Vợ là tất cả ngày qua tháng về.

Bồ thêm rắc rối hằng ngày
Vợ là đường mực thẳng ngay suốt đời.

Đừng nên cho vợ biết bồ
Nhọc nhằn muôn nẻo ước khô đường đời.

Vợ là vợ của riêng ta
Bồ là là bồ của muôn nhà dùng chung.

Không nên lấy vợ làm bồ
Kẽo trong muôn một la đồ bõ đi.

Vợ là vai ấp má kề
Ai chê vợ mặc,ta thề bên nhau.

Bồ như lữ khách qua đường
Vợ là tất cả tình thương sớm chiều.

Bên bồ bên vợ tính sao
Trai khôn biết tính thấp cao đường đời.

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2015

Bạn Ta ốm.

Lúc khoẻ ta mời bạn nhậu
Ốm đau ta đến thăm nuôi
Ban bè nào ai nghỉ xấu
Cùng nhau chia ngọt xẻ bùi.

Quen nhau từ thời thơ ấu
Quý nhau từ lúc thiếu thời
Tấm lòng mỗi người nung nấu
Nhẹ nhàn thanh thảng rong chơi.

Nhiều lúc dận hờn bạn cáu
Chỉ vì câu nói không đâu
Nhưng mỗi tấm lòng đau đáu
Ra về lòng bạn nhói đau.

Những điều ta không thể nói
Hiểu nhau từ những cái nhìn
Sâu thẳm bao điều cần hỏi
Mỗi người ôm một niềm tin.

Ngày 12/5/2015.

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2015

Ca Dao công sở.


Cơ quan cứ họp là ăn,
Mấy cô phục vụ bê,bưng suốt ngày.

Từ ngày có cái vân tay,
Đêm đêm mất ngủ ngày ngày mất ăn.

Ngày nào củng giống ngày nào
Sáu giờ mười phút là vào cơ quan.

Cơ quan nay đã đông người
Tụm năm tụm bảy nói cười vô tư.

Đã rằng vì nước vì dân
Ai kêu cũng dạ,khi cần có ngay.

Họp hành kiểm điểm liêng miên.
Thần kinh ai yếu không điên củng khùng.

Cơ quan nhiều việc không tên
Người yêu có hẹn,ngày lên một lần.

Mỗi ngày có chục công văn
Văn thư đánh máy nhọc nhằn có dư.

Khách vào chưa đi khách ra
Uống ăn dồn dập,kêu ca mệt người.

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2015

Thương quê khổ cực.

Mỗi lần về thăm quê hương
Là một lần thấy tình thương thêm đầy,
Nhớ quê từng tháng từng ngày
Thương quê từng phút, từng giây,từng giờ!
Quê nghèo từ những giấc mơ
Bao niềm hy vọng,cứ chờ ngày mai!?
Hết lòng giúp được cho ai
Dẫu cho đèo dốc chông gai ngại gì!

Nhớ quê tháng tháng ngày ngày
Thương quê từng phút,từng giây,từng giờ.

Ngày 8/5/2015.

Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

Ca Dao mẹ ru

Bà ru mẹ những ngày xưa
Thấm vào da thịt bây giờ ru con.
"Ngó lên trên núi trên non,
Bò mẹ té xuống bò con gãy sừng...
Ngó lên trên núi trên rừng,
Bò mẹ té xuống gãy sừng bò con"
Câu ca ngày trước vẫn còn
Thấm vào xương tủy cho con nên người
Mai kia con bước vào đời
Lắng trong tiềm thức có lời mẹ ru
Mùa xuân cho chí mùa thu
Xóm làng vọng tiếng mẹ ru thuở nào
Trăng vàng treo tận trời cao
Cánh cò bay lả ngấm vào đời con...

Ngày 7/6/2015

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2015

Viết cho Mỹ Hoa.

Bốn năm nhanh chóng trôi qua
Chờ ngày sum họp cả nhà đông vui
Má ba tuổi củng lớn rồi
Các con thành đạt nên người như ai
Đường đi phía trước còn dài
Bao nhiêu cảng trở chông gai nhọc nhằn
Ba mong con giữ thăng bằng
Dẫu trong khổ cực khó khăn ngại gì.


Đường Đời muôn vạn nẻo đi
Sá chi đường chậc ngại gì núi sông
Đời ba gian khó chất chồng
Vượt qua vạn núi trăm sông hiểm nghèo
Một tay ba, một mái chèo
Gia đình,bè bạn...Vẫn theo đến giờ.
Vẫn vui tươi, vẫn làm thơ
Vẫn yêu thương đến bây giờ,thủy chung.


Á-Âu con đã vẫy vùng
Vì ham hiểu đến tận cùng cạn sâu
Dấn thân khắp chốn trời Âu
Bốn năm củng đã đủ lâu quê người!
Tiếng thơm gắng để cho đời
Mong sao con được là người nên danh
Công ơn dưỡng dục sinh thành
Ơn Trời, hạnh phúc sẻ dành cho con!

Ngày 6/6/2015.

Anh Xuân về nơi cát bụi.


Thế rồi anh củng ra đi
Về nơi các bụi không gì cảng ngăn!
Đất nghèo quê anh Tam Thăng
Sướng vui quá ít khó khăn quá nhiều.
Yêu quê,Yêu mãnh đất nghèo!
Bao nhiêu cực nhọc,bấy nhiêu thiệt thòi.
Anh Hùng bao tấm gương soi
Để cho hậu thế rạch ròi trắng đen
Người đời khó đoán sang hèn
Dể đâu nhận biết trắng đen rõ ràng!

Tuổi thơ vùng vẫy dọc ngang
Cuối đời như ánh lữa tàng hắc hiu
Thương anh,thương biết  bao nhiêu!
Đưa anh lòng nặng bao điều nhói đau.
Mong anh về với mai sau
Cỏ cây hẹn ước bên nhau lời thề!

Cuối đời,ai chang về quê!

Kỷ niệm ngày anh Xuân Mất.
4/6/2015.

Thứ Tư, 3 tháng 6, 2015

Ca Dao

Anh đi công tác mấy ngày
Ở nhà cửa đóng then cài buồn thiu.

Anh đi công tác nơi xa
Ơ quê bưởi mấy mùa hoa đợi chờ.

Mấy con trăng khuyết trăng tròn
 Trông trăng thương vợ,thương con ở nhà.

Bao giờ cho đến tháng năm
Cứ đến ngày Rằm nhớ vợ thương con.

Ngày qua tháng lại củng nhiều
Bao nhiêu sợi tóc muối tiêu trên đầu.

Người đi không hẹn ngày về
Con tằm lên bủa  tằm chê bủa dày.

Củng đừng khen đó chê đây
Dể  đâu vén được ngàn mây trên trời.

Chim khôn tránh được tên bay
Người khôn tránh được ngũ ngày thức đêm.

Chồng khôn không trách vợ già
Vợ khôn không nói chồng là đồ ngu.

Ba năm chăm một cội tiêu
Ra năm bảy trái người yêu hái dùm.