Một cụ già vừa đến
Xin điều chỉnh năm sinh
Cả phòng ngồi lơ đễnh
Ai nấy đều lặng thinh.
Một người đưa tờ giấy
Bảo cụ viết đơn xin
Mắt cụ không nhìn thấy
Cả phòng lơ đễnh nhìn.
Người khách ngồi bên cạnh
Đứng dậy tiến lại gần
Nhận trên tay tờ giấy
Hỏi cụ rất ân cần....
Cụ chờ nhận tấm thẻ
Mắt đờ đẫn nhìn xa
Nét mặt không vui vẻ
Chắc cụ đang nhớ nhà!
Ngày 12/2/2014.
Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014
Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014
Mồ côi
Mồ côi tội lắm bớ trời
Đói cơm ai đỡ, lỡ lời ai nâng.
Mồ côi cha ăn cơm với cá,
Mồ côi mẹ liếm lá nằm đường.
Mồ côi cực nhọc trăm đường,
Ai cho cũng tốt, ai thương cũng nhờ.
Còn cha mũi đỏ như son,
Bây giờ cha thác mũi con mốc xì
Còn cha nhiều kẻ yêu vì
Bây giờ cha thác ai thì yêu con!
Có cha có mẹ thì hơn
Không cha không mẹ như đờn đứt dây.
Có cha có mẹ thì vui,
Không cha không mẹ ngậm ngùi xót xa!
Có cha có mẹ ngẩng đầu
Không cha không mẹ đi đâu cũng buồn!
Có cha như nước có nguồn
Không cha như cánh chuồn chuồn vẩn vơ!
Có cha có mẹ thì nên
Không cha không mẹ dưới trên lộn nhào.
Có cha mặt đỏ hồng hào
Không cha mặt tái như bao đựng chè.
Đói cơm ai đỡ, lỡ lời ai nâng.
Mồ côi cha ăn cơm với cá,
Mồ côi mẹ liếm lá nằm đường.
Mồ côi cực nhọc trăm đường,
Ai cho cũng tốt, ai thương cũng nhờ.
Còn cha mũi đỏ như son,
Bây giờ cha thác mũi con mốc xì
Còn cha nhiều kẻ yêu vì
Bây giờ cha thác ai thì yêu con!
Có cha có mẹ thì hơn
Không cha không mẹ như đờn đứt dây.
Có cha có mẹ thì vui,
Không cha không mẹ ngậm ngùi xót xa!
Có cha có mẹ ngẩng đầu
Không cha không mẹ đi đâu cũng buồn!
Có cha như nước có nguồn
Không cha như cánh chuồn chuồn vẩn vơ!
Có cha có mẹ thì nên
Không cha không mẹ dưới trên lộn nhào.
Có cha mặt đỏ hồng hào
Không cha mặt tái như bao đựng chè.
Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014
Sửa bài thơ Tặng "Chính"
Có người bảo bỏ hai câu
Sau khi xem kỹ:lắc đầu bảo không!
Ý thơ là tự trong lòng
Tình thơ đã thấm từ trong ra ngoài
Chắc gì khi bỏ đi rồi
Bài thơ còn đủ tình người tình thơ!
Dẫu không đẹp giống như mơ
Thì vẫn còn lại câu thơ của mình
Ép duyên, ép nợ, ép tình
Không ai được ép thơ mình, phải không!
18h Ngày 19/3/14.
Sau khi xem kỹ:lắc đầu bảo không!
Ý thơ là tự trong lòng
Tình thơ đã thấm từ trong ra ngoài
Chắc gì khi bỏ đi rồi
Bài thơ còn đủ tình người tình thơ!
Dẫu không đẹp giống như mơ
Thì vẫn còn lại câu thơ của mình
Ép duyên, ép nợ, ép tình
Không ai được ép thơ mình, phải không!
18h Ngày 19/3/14.
Thứ Tư, 12 tháng 3, 2014
Con lớn rồi
Các con nay đã lớn rồi
Thằng Hiếu nay cũng hai mươi tuổi tròn.
Suốt đời ba má vì con
Chắt chiu nâng đỡ thuở còn trong nôi
Để không hổ thẹn với đời
Để các con được nói cười vô tư
Dẫu trong cuộc sống không dư
Tự ngày xưa đến bây chừ vì con
Dành từ những miếng ăn ngon
Những tiếng thơm để cho con ở đời
Bây giờ ba má già rồi
Chỉ mong con được nên người khôn ngoan.
Dẫu mai không được giàu sang
Thì các con vẫn hiên ngang ngẩng đầu!
Ngày 12/3/2014.
Thằng Hiếu nay cũng hai mươi tuổi tròn.
Suốt đời ba má vì con
Chắt chiu nâng đỡ thuở còn trong nôi
Để không hổ thẹn với đời
Để các con được nói cười vô tư
Dẫu trong cuộc sống không dư
Tự ngày xưa đến bây chừ vì con
Dành từ những miếng ăn ngon
Những tiếng thơm để cho con ở đời
Bây giờ ba má già rồi
Chỉ mong con được nên người khôn ngoan.
Dẫu mai không được giàu sang
Thì các con vẫn hiên ngang ngẩng đầu!
Ngày 12/3/2014.
Vợ trách
Hôm qua anh đi nhậu
Em trách không mua gì
Hôm nay anh điện hỏi
Em bảo đừng mua chi.
Vợ chồng ai lại thế
Hiểu nhau từ rất lâu
Buồn vui bao chuyện kể
Ai nỡ nào giận nhau .
Bạn bè lâu mới gặp
Mời nhau nhậu vỉa hè
Chuyện vui buồn xa lắc
Cãi nhau cười he he.
Ai bảo em hay giận
Anh vẫn vậy như xưa
Ăn uống luôn cẩn thận
Đi về dù sớm trưa.
ngày 12/3/14.
Em trách không mua gì
Hôm nay anh điện hỏi
Em bảo đừng mua chi.
Vợ chồng ai lại thế
Hiểu nhau từ rất lâu
Buồn vui bao chuyện kể
Ai nỡ nào giận nhau .
Bạn bè lâu mới gặp
Mời nhau nhậu vỉa hè
Chuyện vui buồn xa lắc
Cãi nhau cười he he.
Ai bảo em hay giận
Anh vẫn vậy như xưa
Ăn uống luôn cẩn thận
Đi về dù sớm trưa.
ngày 12/3/14.
Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014
Con Rể
Người thì đi về trước,
Đứa thì đi về sau
Ba đứa đều con rễ
Ba đứa đều như nhau
Mẹ vợ tròn trăm tuổi
Dâu rể còn năm người
Mẹ về quê an trí
Mấy người chăm một người.
Bệnh tình kéo dài quá
Đêm mệt mẹ thường la
Hàng xóm thương nhắc khéo
Con rể giống bà gia
Nay mẹ không còn nữa
Con cháu ít về quê
Cửa, tháng đôi lần mở
Nhiều kẻ trách người chê
Thương mẹ con hay nghĩ
Đêm nằm mơ thấy hoài
Ước gì ở nơi ấy
Hương, nước có người thay!
Đà Nẵng ngày 7/3/2014.
Đứa thì đi về sau
Ba đứa đều con rễ
Ba đứa đều như nhau
Mẹ vợ tròn trăm tuổi
Dâu rể còn năm người
Mẹ về quê an trí
Mấy người chăm một người.
Bệnh tình kéo dài quá
Đêm mệt mẹ thường la
Hàng xóm thương nhắc khéo
Con rể giống bà gia
Nay mẹ không còn nữa
Con cháu ít về quê
Cửa, tháng đôi lần mở
Nhiều kẻ trách người chê
Thương mẹ con hay nghĩ
Đêm nằm mơ thấy hoài
Ước gì ở nơi ấy
Hương, nước có người thay!
Đà Nẵng ngày 7/3/2014.
Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014
Nhớ con
Chiều nay ba bỗng nhớ con
Thời gian bên ấy chắc còn không lâu
Chiều buồn ba chẳng đi đâu
Thương con thương đến chiều sâu nỗi buồn.
Ngày 3/3/2014.
Thời gian bên ấy chắc còn không lâu
Chiều buồn ba chẳng đi đâu
Thương con thương đến chiều sâu nỗi buồn.
Ngày 3/3/2014.
Tặng Chính ngày về quê..
Thế là em đã về rồi
Hai lăm năm nữa cuộc đời vần xoay
Kể từ ngày ấy ra đi
Biệt tăm đâu biết được gì về em
Những tin đồn thổi nhiều thêm
Rằng em...rồi lại rằng em...hư rồi...
Bây giờ anh lại gặp người
Vẫn như xưa, vẫn nói cười vô tư
Gặp em ai nghĩ em hư
Cái thời thơ ấu, bỗng như ào về...
Đói ăn rách mặc thảm thê
Mồ côi cực nhọc ai che cho mình
Ngôi trường như một gia đình
Dưới trên đùm bọc ấm tình Quê hương...
Nhọc nhằn chi mấy đoạn trường!
Em đành lưu lạc tha phương quê người
Để nay hơn nữa cuộc đời
Bến bờ em vẫn chơi vơi giữa dòng
Cuộc đời gạn đục khơi trong
Để sau cuối bến cho lòng thảnh thơi
Cuộc đời là cuộc dạo chơi
Miễn sao đừng để tiếng đời nghe em!
Đà Nẵng 1/2014.
Hai lăm năm nữa cuộc đời vần xoay
Kể từ ngày ấy ra đi
Biệt tăm đâu biết được gì về em
Những tin đồn thổi nhiều thêm
Rằng em...rồi lại rằng em...hư rồi...
Bây giờ anh lại gặp người
Vẫn như xưa, vẫn nói cười vô tư
Gặp em ai nghĩ em hư
Cái thời thơ ấu, bỗng như ào về...
Đói ăn rách mặc thảm thê
Mồ côi cực nhọc ai che cho mình
Ngôi trường như một gia đình
Dưới trên đùm bọc ấm tình Quê hương...
Nhọc nhằn chi mấy đoạn trường!
Em đành lưu lạc tha phương quê người
Để nay hơn nữa cuộc đời
Bến bờ em vẫn chơi vơi giữa dòng
Cuộc đời gạn đục khơi trong
Để sau cuối bến cho lòng thảnh thơi
Cuộc đời là cuộc dạo chơi
Miễn sao đừng để tiếng đời nghe em!
Đà Nẵng 1/2014.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)