Chuyên mục

Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2017

VIẾT CHO CON.

Thôi con ở lại với chùa
Mẹ về với ngoại bán mua kiếm tiền
Nương nhờ cửa Phật bình yên
Sớm hôm chay tịnh chẳng phiền lụy ai
Không sinh con được trên đời
Tấm lòng của mẹ nát bời như chao
Trăm ngàn dày xéo nỗi đau
Tình thương của mẹ biết bao cho vừa
Thương con nào ngại tối trưa
Chiều con dù mấy nắng mưa cũng chiều
Mẹ như dây đứt cánh diều
Giữa đời giông bão phiêu diêu giữa trời
Mẹ đang lúc giữa cuộc đời
Trăm ngàn khổ cực vạn lời gièm pha
Ví bằng sinh được con ra
Cực trăm ngàn nỗi nhục ba bốn lần
Ngoại con khổ nhục muôn phần
Bởi sinh ra mẹ một thân đọa đày
Bây giờ phúc mỏng phận dày
Biết bao giờ mới có ngày vinh quang
Thôi đành chịu cảnh trái ngang
Giữa đường xẻ nghé tang đàn khổ đau
Bao lần giọt lệ thấm sâu
Tới tâm can mẹ ngàn sau vẫn còn
Đời này mẹ lỗi với con
Mai sau lòng mẹ vẫn còn khổ đau!

     Đà Nẵng,Ngày 20/6/2017.

Thứ Tư, 18 tháng 10, 2017

nước lụt

Nước lên mình giọt lên thuyền
Khi nào nước rút mình liền...về thôi
Trời làm ra việc nắng nôi
Người làm ra lụt để rồi hại nhau.


một số câu thơ lẻ.

Bảo Tàng Báo ở Sóc Trăng,
As Lê nào có nói năng được gì ?

-Nói ra Lê thấy cũng kỳ,
Nên đành cứ đứng cười khì vậy thôi.

Nào đâu có nói xa xôi,
Thương nhau dẫu đến cuối đời vẫn thương.

-Một đời có nghĩa gì đâu
Thương nhau kiếp trước kiếp sau vẫn còn.

Trăm năm bia đá vẫn mòn
Thương nhau xin hẹn vẫn còn kiếp sau.

-As Lê dang nghỉ gì đây
Ai mà đoán được em đây chết liền.

-Chưa thua đâu nhé anh Kỳ.
-Mà sao không thấy nói gì với anh?

Đã qua rồi mái đầu xanh,
Để nay ai cũng đã thành Bà ông
Có thương hãy để trong lòng
Đa mang ắt phải đèo bòng cho ai?

Giữ rừng  ai nở đốn cây
Trăng khuya cuối tháng hao gậy mình ve.
Đêm dài thao thức lắng nghe
Bước chân sè sẹ đi về trong sương.

Chiều đông lá rụng lo âu
Trách ai để lại mái đầu pha sương
Người đi biền biệt canh trường
Để ai ngóng đợi sầu thương đêm ngày.

Tình riêng ai biết thấp cao
Sầu chung ai dứt ngỏ nào cho hay
Ngân hà ai biết vơi đầy
Gió đưa ai tỏ lòng này cạn sâu.

Bao giờ duyên được nối duyên
Để As Lê lại về bên Châu Trần.

Bao giờ biết đến bao giờ
Bên bầu rượi bên nàng thơ...tuyệt vời
Mặt trời lên đỉnh cao rồi
Vần thơ lai láng với đời sao quên.

Về nhà có gặp bà già
Hay là lại gặp con ma khi chiều
Vừa trông thấy đã đáng yêu
Tuổi thơ cùng dắt dây diều bên sông.
Hỏi người quê ở Đoài.Đông?
Núi cao hay ở ven sông...Biển dài.

Bây giờ đêm cũng khuya rồi
Hẹn Phoan Li lúc mặt trời vừa lên.

Chờ ai...nào biết chờ ai
Đêm đêm ngồi nhớ một người Phoan Li.

Bao giơ gặp được hai người
Để ai bày tỏ mấy lời xa xưa.
Dẫu trời còn có nắng mưa
Người nay mong gặp người xưa nơi nào.

-Phoan Li đang nhớ người đi
Người đi cũng nhớ Phoan Li quá chừng.

As Lê- Phi Loan ở đâu
Để ai đồng cạn đồng sâu mãi tìm.
Mỗi người như một cánh chim
Cứ bay bay mãi biết tìm nơi đâu.
Bạn về đồng thấp đồng cao
Để ai nâng giải lụa đào tẩm hương.

Phoan Li người ở đâu rồi
Đêm đêm trời lạnh ta ngồi đợi ai.
-Trời lạnh là việc của trời
Chờ ai là việc của người chờ ai.

Đêm nay mưa gió đầy trời
Phương xa ta thấy nhớ người yêu thơ.

Được như em nói dể gì
Đường đời muôn nẻo khó đi khó về
Đường thơ cách trở Hương Khê
Đường tình đôi lúc ê chề khổ đau
Dể gì hiểu được lòng nhau
Trải qua bao cuộc bể dâu trong đời.

Yêu thơ thì được xin đừng
Yêu người lữ khách,núi rừng mần thơ,
Mây trôi nước chảy lửng lờ
Hoa khô bèo héo thẩn thơ cuối đường.

Làm thơ thì cứ làm thơ
Đêm về tiếc ngẩn tiếc ngơ một người.

Người xấu duyên lặn vào trong
Bao nhiêu người đẹp duyên bong ra ngoài(ca dao)
Giàu sang xấu tốt xưa rồi
Tình sâu nghĩa nặng là nơi tìm về.

Khi nào mình gặp cà phê
Không ưng mình lại đi về vậy... thôi.

Con thỏ hắn đứng một chưng
Ha ha há miệng ngàn lần ha ha...

Uống một li làm một bài
Xem trong trần thế ai tài hơn ai
Bởi đời muôn vạn chôn gai
Dể đâu biết được ngắn dài thấp cao.

Gặp nhau chắc phải cười chê
Vừa lùn vừa xấu bỏ về thì nguy
Đà Thành đâu lạ Sỹ Kỳ
Giao bao nhiêu việc việc gì cũng hư.

Bận việc hay nghỉ chưa ra
Nói một câu để anh tha cho nào
Chấp chi liễu yếu tơ đào
Việc nhà việc nước việc nào cũng hay
Phải tay bằng miệng bằng tay
Đời xưa cho chí đời nay mấy người.


Thứ Sáu, 13 tháng 10, 2017

Không nghe lời anh dặn.

Ngày xưa anh dặn không nghe
Bây giờ cái chết đã kè kè bên
Quý gì dúm thuốc không tên
Gói kia gói nọ gối trên đầu giường
Ở đời lắm việc yêu thương
Mỗi người chọn một con đường để đi
Dặn em đừng hút thuốc chi
Mai kia bệnh tật lấy gì nuôi thân
Anh lo bao việc xa gần
Dặn em cố giữ lấy thân sau này
Thế nhưng em để ngoài tai
Đêm đêm hút hết gói này gói kia
Vì buồn em hút đến khuya
Vì thương anh cố sẻ chia nỗi niềm
Bây giờ nát phổi lớn tim
Thuốc thang chạy chữa biết tìm nơi đâu
Vì ta cảnh ngộ như nhau
Nhìn em thắt ruột cơn đau ào về
Phải chi ngày đó em nghe
Mấy lời anh dặn nhớ về làm theo
Bởi ta cùng cảnh khổ nghèo
Nên chi cam phận bọt bèo lênh đênh
Bây giờ nhờ cậy ơn trên
Mong em hết bệnh là Tiên dáng trần!

          Ngày 13/10/2017.