Thôi đừng buồn nữa nghe em
Có thương có ghét có đêm có ngày,
Có mỏng ắt phải có dày
Có ngọt bùi có đắng cay tủi hờn.
Đã đi qua dãy Trường Sơn
Đã nghe cuộc sống giận hờn vang ngân
Dẫu cho nguyền rủa ngàn lần
Người thân lại gặp người thân nghẹn ngào!
Làm sao ai nỡ làm sao
Ở đời như giấc chiêm bao ở đời
Dù trong bão tố tơi bời
Ghét người rồi lại thương người đấy thôi!
Nói lời thì hãy giữ lời
Để mai sau cho cuộc đời thẳm sâu
Xa nhau giữ trọn lời nhau
Tiên Rồng không lẫn vào đâu mà buồn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét