Chuyên mục

Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

Tặng Bốn,Trường Nội Trú.

Không ai tin được rằng em
Quay ra Hà Nội lấy thêm đời chồng
Cuộc đời mấy lược"sắc-Không"
Để em lưu lạc phiêu bồng khắp nơi.

Bất ngờ em gọi cho tôi
"Rằng con em đã lớn rồi anh nghe"
Bốn mươi năm trước ào về
Trường Sơn đi bộ, đi xe nhọc nhằn.

Đời người mấy lược sang ngang
Để cho con én ngỡ ngàng mùa xuân
Vì tình mạnh bạo bước chân
Cho hoa nở sớm cho xuân muộn tàng.

Dể đâu cam phận phủ phàng
Ôm thuyền nan cũ mơ màng ánh trăng
Không mơ làm bạn chị Hằng
Thì thôi sống để nhược bằng thì thôi.

Củng mong qua một phận  người
Cho con tằm đến cuối trời nhả tơ
Mong sao em được như mơ
Để không nuối tiếc tuổi thơ vẫy vùng.

Không ai khen đấy anh hùng
Củng không ai nở lạnh lùng mà chê
Đời còn lắm cuộc nhiêu khê
Mong em không phải đi về lẻ đôi.

Rằng anh không phải lắm lời
Mong em còn lại phần đời luôn vui.

         Viết nhân lúc em điện.
                6/01/2015.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét