Chuyên mục

Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2017

Bốn mươi ngày.

Đã bốn mươi ngày không được đi đâu
Nằm một chỗ giũa bốn tường giam lỏng
Biết ngoài kia đất trời đang nóng
Như muốn thiu đốt cả không gian.

Biết nói gì?không lẻ cứ kêu than,
Rằng khổ quá,cuộc đời sao khổ quá
Đã cuối đời mắc vào cung tai vạ
Vạ vào thân đâu dể sớt  cho ai.

Trằn trọc đêm dài mong đến  ngày mai
Trời hửng sáng trở mình chân đau buốt
Hết uống thuốc sáng,chiều,đêm lại  thuốc
Thuốc đi đâu không đến vết thương chân.

Bốn mươi ngày khổ cực mấy người thân\
Khổ cực cả bạn ba miền Nam , Bắc...
Bao khó nhọc những đêm dài thao thức
Như cuốn phim quay chậm quảng đường xa.

Đã bao lần vượt bão tố phong ba
Đời quật ngã,không thể nào quật nỗi
Để hôm nay cuối đời vươn lấy tội
 Gãy chân ta không bước nỗi qua thềm...






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét