Thăng Bình có một Nhà Thơ
Đã từng ăn chực nằm chờ khắp nơi
Ngày nay đã khá hơn rồi
Không còn cực khổ như hồi năm xưa
Ra đường kẻ đón người đưa
Lên xe xuống ngựa kẻ thưa người mời
Mới hay muôn sự tại Trời
Trời kia đã giúp thành người mấy khi
Ra luồn vào cúi mà chi
Sướng vui còn nhớ những khi nhọc nhằn
Nuôi con ăn học ai bằng
Lên voi xuống ngựa nhọc nhằn ai hơn
Gì cao bằng núi Trường Sơn
Thủy chung chồng vợ, giận hờn có nhau.
Bạn bè có trước có sau
Qua cầu rút ván biết đâu bến bờ.
Đã là người biết làm thơ
Đã từng ăn chực nằm chờ hàn vi.
Không nên luồn cúi làm chi
Công danh bổng lộc lắm khi nhọc lòng
Đa man ắt phải đèo bòng
Tránh xa cám dỗ mới mong nên người.
Thương Thanh Kỳ chép mấy lời
Ra công tích đức để Đời cho con!
Ngày 10/10/2013.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét