Nợ quá khứ không vay phải trả
Nợ tương lai không trả không vay
Người lữ khách cuối đường thong thả
Buông dây cương hạt bụi lửng lơ bay.
Gió run rủi trên quãng đường xa vắn
Một người đi lầm lủi bước bâng quơ
Mắt nhìn thẳng lưng ngực trần dáng thẳng
Tự ngàn xưa vẫn vậy đến bây giờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét